Đó là lời mở đầu trong bức thư tâm sự của một chàng trai đang rơi vào cảnh khóc dở mếu dở khi có bạn gái chưa biết lo xa. Anh chàng nhờ bạn đọc phân xử xem là mình sai hay bạn gái chưa đúng, và có nên cưới cô ấy về làm vợ sau “tai nạn” này?
“Tôi mới ra trường đi làm được 1-2 năm, quen em còn đang là sinh viên. Em kém tôi cũng chỉ vài ba tuổi thôi, còn ít thời gian nữa thì em cũng sẽ ra trường.
Người yêu của tôi tính nhanh nhẹn tháo vát, làm việc thì không phải cái gì cũng chu toàn nhưng được cái mồm miệng đỡ chân tay, việc gì dồn tâm vào làm thì cũng đem lại kết quả. Tôi thích em vì em xinh xắn, hồn nhiên dễ gần, còn lại mọi nhược điểm khác nếu có đều có thể cho qua được. Khi yêu củ ấu cũng tròn mà, huống hồ tôi lại còn là người dễ tính.
Yêu nhau được lâu lâu thì tôi mới tâm sự với em là từ lúc ra trường đi làm đến giờ tôi đã tích góp được tầm 150 triệu, là tiền tôi gộp chung với cả tiền tiết kiệm hồi sinh viên đi làm gia sư. Số tiền đấy tôi giữ làm vốn riêng, sau này có việc gì cần lo như hai đứa cưới nhau cần sắm sửa gì hay đầu tư hoặc có gì phát sinh thì sẽ cần dùng đến.
Số tiền chẳng đủ làm việc lớn nhưng cũng không nhỏ, là công sức tôi gom góp lại cho những lúc cần. Còn thì hiện tại tôi đã đi làm, thu nhập tàm tạm, đủ để đưa em đi chơi, mua trà sữa cho em, hay thỉnh thoảng mua mấy món quà nho nhỏ tặng em nếu em thích.
Người yêu tôi khi nghe tôi có 150 triệu thì tròn mắt ngạc nhiên. Xong em bảo để em giữ hộ cho, chứ tôi đàn ông đàn ang làm sao giữ được tiền, ra ngoài nhậu nhẹt bạn bè hoặc ai vay mượn, xin giúp đỡ có khi lại đưa ra hết. Tôi nghĩ đằng nào hai đứa cũng cưới nhau sau khi em ra trường, tập cho em “tay hòm chìa khóa” từ bây giờ cũng được, nên tôi vui vẻ chuyển tiền cho em giữ.
Từ bữa đó đến nay được chừng vài tháng. Đến giờ tôi có việc muốn dùng đến tiền. Chuyện là, tôi không chịu nổi chỗ làm hiện tại nữa, muốn tách ra làm riêng vì tôi cũng tích lũy đủ kinh nghiệm, đầu mối rồi. Tôi muốn chung vốn với một người bạn mở quán. Tôi về nói với em, tôi đang có 50 triệu rồi, em đưa lại cho tôi 150 triệu bữa trước là đủ 200 triệu để tôi khởi nghiệp.
Vậy mà, người yêu tôi ban đầu tỏ ra hoảng hốt, xong em nói “giai đoạn này kinh doanh vẫn khó khăn anh mở quán làm gì, không khéo lại lỗ chổng vó, mất hết tiền”. Ý em gàn đi bảo tôi không nên bỏ công ty đi làm riêng. Tôi bảo em số tiền đó không quá lớn, mất có thể làm lại được, nhưng nếu dùng nó thì có thể tạo ra cơ hội để phát triển. Ý tôi đã quyết và cũng đã chốt xong với bạn rồi, tôi bảo em cứ yên tâm đưa tiền cho tôi.
Thấy không lay chuyển được tôi thì em mới bắt đầu lí nhí nói thật là đã tiêu mất gần 30 triệu trong đó rồi. Em nói em mua cái nọ, em mua cái kia, toàn tên mấy thương hiệu túi xách, áo quần, mỹ phẩm, không có cái hạng mục nào là tiêu cho đáng tiêu hết. Em bảo em chỉ mượn tạm để đầu tư hình ảnh chuẩn bị đi xin việc thôi, bởi đó là “tiền nhàn rỗi”, em cũng không nghĩ tôi lại đòi nhanh như vậy, “vừa đưa cho em cầm có vài tháng đã đòi”.
Thực lòng tôi thấy rất bực mình. Mấy năm tôi ky cóp chỗ tiền không bay hơi lấy một xu, tự nhiên nghe người yêu để người yêu “giữ hộ”, đến lúc cần thì lại như thế này, lỡ hết cả việc.
30 triệu em tiêu đi nhiều người có thể nghĩ chẳng đáng gì, nhưng giờ thiếu chỗ đấy tôi lấy đâu mà bù vào được, thời buổi này đi vay mượn có dễ đâu, chẳng ai dễ gì cho mình vay cả. Hỏng việc nên tôi cáu giận trách em, em lại trợn mắt lên bảo tôi nhỏ nhen, tính toán. Còn buông câu: “Nếu anh cần thì để em đi vay mượn trả lại anh, tiền quần áo phấn son thôi mà làm như động đất!”.
Tôi chán nản thật sự, tự nhiên nghĩ có nên cưới em không, lấy vợ như thế này thì bao giờ khá lên được?”.