Cách đây nửa năm, tôi quyết định nghỉ việc tại công ty cũ để chuyển đến Singapore. Nếu tôi nói ra lý do ai cũng phải lắc đầu ngăn cản, nhưng đến hiện tại tôi vẫn tin vào quyết định của mình.
Tôi và người yêu đã bên cạnh nhau được 1 năm. Trước đây, anh làm việc trong một công ty tài chính có trụ sở tại Việt Nam. Duyên số đưa đẩy, tôi và anh gặp nhau trong quán bar vào một đêm cuối tuần.
Mọi thứ đều đến rất tự nhiên, chúng tôi trở thành một đôi sau vài hôm hẹn hò. Đây cũng là lần đầu tiên tôi hẹn hò cùng một anh chàng ngoại quốc.
Người yêu tôi là người Singapore, anh yêu thích văn hóa, ẩm thực Việt Nam. Chúng tôi dành nhiều thời gian để bên cạnh nhau, khám phá nhiều thứ và đã có lúc nghĩ đến chuyện tiến xa hơn.
Tuy nhiên, được hơn nửa năm, anh buộc phải quay lại Singapore vì công việc yêu cầu. Chúng tôi không có cách nào khác đành chấp nhận yêu xa. Thú thật lúc đó tôi nghĩ rằng mối quan hệ này rồi sẽ chẳng đi đến đâu.
Yêu xa với một chàng trai người Việt vốn đã khó. Chưa kể đây lại là một người ngoại quốc. Anh cũng không thể xác định ở Việt Nam cả đời. Tôi hiểu điều đó.
Thời điểm đó tôi đối diện với nhiều nỗi lo, không biết nên chờ đợi, tiến lên phía trước hay từ bỏ.
Sau vài tháng trốn tránh, tôi và anh cũng phải nhìn nhận những vấn đề đang xảy ra trong mối quan hệ này. Anh xác định rõ với tôi anh không thể quay về Việt Nam, nhưng chúng tôi cũng không thể yêu xa mãi.
“Em có thể đến Singapore cùng anh được không?”, anh đề nghị với tôi.
Tôi khựng lại đôi chút. Đây là điều tôi chưa từng nghĩ về trước đây. Tôi đang có cuộc sống ổn định, công việc tốt, thu nhập cao. Tôi còn có gia đình, bạn bè và những mối quan hệ khác ở đây. Liệu anh có xứng đáng để tôi đánh đổi.
Khi tôi kể về câu chuyện này với những người xung quanh, cái tôi nhận lại là những cái lắc đầu. Ai cũng nghĩ câu chuyện của chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu. Hãy cứ xem đó là một trải nghiệm và đừng quá vấn vương về nó.
Nhưng con tim sẽ làm những gì nó muốn. Tôi quyết định đến Singapore.
Đừng ai nghĩ tôi dại dột. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định. Điều quan trọng nhất vẫn là tôi muốn ở cạnh anh, tiếp tục duy trì mối quan hệ này. Mặt khác, tôi muốn mình thoát ra khỏi vùng an toàn của bản thân.
Đến một môi trường khác, cuộc sống khác, văn hóa khác biết đâu sẽ khiến con người tôi phát triển hơn việc hài lòng với hiện tại.
Tôi nghĩ mình có một CV đẹp khi làm chuyên viên cấp cao cho một công ty công nghệ trong nước, tiếng Anh tốt, ham học hỏi, có tinh thần cầu tiến. Do đó, tôi tìm được một công việc thuận lợi ở Singapore.
Sang nước ngoài, tôi ở cùng một căn hộ với anh. Hai đứa đồng hành và san sẻ nhiều cho nhau trong cuộc sống. Anh động viên tôi rất nhiều, chăm sóc tôi từng thứ để tôi vơi đi cảm giác lạc lõng.
Tất nhiên cuộc sống trong mơ ở nước ngoài là điều khó xảy ra. Nhiều lúc tôi thèm đồ ăn Việt Nam phát điên, có lúc buồn bã chỉ muốn gặp bạn bè tụ tập đến sáng. Giờ đây, tôi phải mạnh mẽ hơn để đối diện với những cảm xúc khác của mình.
Mặc dù tôi không dám chắc chắn về tương lai của cả hai, có thể tiến xa hơn, thậm chí sẽ dừng lại. Nhưng tôi nghĩ anh đã thành một nguồn động lực để tôi dám bước khỏi chiếc hộp bấy lâu nay của mình.
Thanh Thanh (26 tuổi, Singapore)