Hôm nay, tôi đi hội khóa 15 năm ra trường lớp đại học. Vốn tôi định không đi, nhưng khi nhìn danh sách những người đăng kí tham gia hội khóa có tên Quân trong đó, tôi liền đổi ý.
Hơn mười năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Hơn mười năm tôi chưa từng quên anh, dù với anh, tôi chính là kẻ phản bội.
Trên đường đi, trong đầu tôi chỉ nhớ về những năm trước, khi chúng tôi còn chung học, cuộc sống thật vui vẻ biết bao. Tình yêu sinh viên của chúng tôi vừa trong sáng vừa ngọt ngào mãnh liệt. Anh không phải là mối tình đầu, nhưng là mối tình sâu đậm gắn bó suốt thuở sinh viên. Tôi đã yêu anh mà quên mất rằng chúng tôi đều xuất thân nghèo khó như nhau, cho đến khi Hải đến.
Hải là con nhà giàu có, dù biết tôi đã có người yêu vẫn nhiệt tình theo đuổi. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã lớn lên trong thiếu thốn nghèo khổ, không muốn khổ cả phần đời tiếp theo. Lúc tôi nói chia tay để đến với Hải, Quân có thiết tha níu kéo. Anh nói rằng xin tôi hãy tin anh, anh sẽ không để tôi phải khổ. Nhưng chúng tôi vừa đều mới ra trường, đều tay trắng, tôi phải chờ anh đến bao giờ? Tôi biết Quân đau khổ, tôi cũng đau khổ. Nhưng đời còn dài quá, mà tôi thì đã sợ thiếu thốn vất vả lắm rồi.
Ngày lấy chồng, tôi không mời anh, vì tôi biết anh chắc chắn sẽ không đến. Tuy nhiên anh vẫn gửi một phong bì mừng cưới, như hầu hết những bạn học của tôi.
Mười lăm năm, thời gian ấy đủ để tôi quên đi mối tình sinh viên ấy. Và có lẽ có thể tôi đã quên nếu cuộc hôn nhân của tôi hạnh phúc.
Tôi không yêu chồng tôi. Tôi lấy anh chỉ vì tin rằng mình sẽ có một cuộc sống tốt. Về kinh tế thì đúng là như vậy. Chồng tôi khi tán tỉnh thì si mê chiều chuộng, nhưng lấy nhau rồi thì hoàn toàn đổi khác. Sau này tôi còn vài lần đi đánh ghen vì phát hiện chồng ngoại tình. Còn chồng tôi thì vẫn thường nói câu quen thuộc: “Em có yêu tôi đâu mà ghen. Chẳng phải em chỉ cần tiền của tôi thôi sao?”.
Chồng tôi là người rõ nhất vì sao tôi lấy anh. Anh cũng biết rõ tôi đã bỏ rơi người mình yêu như thế nào. Dần dần, tôi chẳng thèm ghen tuông nữa.
Sau mười lăm năm ra trường, ai cũng có ít nhiều thay đổi. Tôi sớm nhận ra Quân đứng ở một góc phòng, đang trò chuyện cùng lớp trưởng. Tôi hỏi han mọi người nhưng mắt vẫn để ý về phía đó. Rồi Quân chủ động đến, chào tôi rất nhẹ: “Em đến rồi à. Lâu quá không gặp”. Vẫn là giọng nói ấy, giọng nói ngay cả trong những giấc mơ tôi vẫn nhớ về. Dạo này tôi còn nhớ anh nhiều hơn. Càng buồn chồng, tôi càng nhớ anh.
Quân hỏi tôi dăm ba câu, có vẻ như cũng không biết nên nói gì. Rồi anh đưa tay vẫy vẫy, một người phụ nữ đi đến: “Giới thiệu với em, đây là vợ anh. Hai người làm quen với nhau đi nhé, anh đi chào hỏi mọi người một chút”.
Giọng Quân nói, ánh mắt nhìn vợ mình chứa chan tình cảm. Tôi bất ngờ, nhất thời bối rối. Cô ấy, nhìn qua chẳng có gì nổi bật nhưng lời nói nụ cười rất dễ gây cảm tình. Cô ấy bảo đã từng nghe chồng kể về tôi, cũng khen tôi đẹp giống như lời anh ấy nói. Tôi bất ngờ khi nghe cô ấy nói như vậy, bởi có người vợ nào đối diện với tình cũ của chồng mà có thể nói những lời nhẹ nhàng đáng yêu đến thế.
Cô ấy còn nói cô ấy quen Quân trong thời gian chúng tôi vừa mới chia tay, chứng kiến anh vật vã đau khổ thế nào. Mãi hai năm sau anh mới mở lòng đón nhận cô.
“Anh Quân không giận chị đâu. Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống theo mong muốn của mình. Nhờ có chị mà anh ấy đã nỗ lực rất nhiều để có sự nghiệp như ngày hôm nay. Anh ấy nói anh ấy không thể lo cho chị, nhưng nhất định phải lo được cho vợ con một cuộc sống đủ đầy. Nói ra thì thật buồn cười, nhưng bao năm qua em vẫn luôn thầm cám ơn chị, nhờ chị bỏ rơi anh ấy nên em mới có được một người chồng tuyệt vời như vậy”.
Từng lời cô ấy nói hệt những mũi kim đâm vào tim tôi. Cô ấy đang cảm ơn tôi, hay đang cười cợt, mỉa mai tôi? Từ giây phút ấy, tôi cảm thấy hối hận vì đã tham dự buổi hội khóa này. Tôi thấy mình lạc lõng dù rằng chẳng ai bỏ rơi tôi cả.
Cuối ngày, khi buổi hội khóa tan, trời bắt đầu khuya và đổ mưa. Tôi đứng dưới sảnh hội trường khách sạn, chờ taxi đến. Vợ chồng anh đi ngang qua, vợ anh lịch sự hỏi: “Chị có người đến đón chưa, hay nếu tiện đường, ngồi xe vợ chồng em cùng về”.
Tôi mỉm cười, định mở lời từ chối thì Quân nói: “Chắc em đang chờ chồng đến đón à. Bọn anh về trước nhé”. Nói rồi anh dắt tay vợ ra xe, chiếc xe của họ rất đẹp.
Tôi nhìn chiếc xe của người cũ mờ dần trong màn mưa. Một người phụ nữ khi đứng trước tình cũ của chồng mình mà không hề có thái độ ghen tuông, lại có thể nhẹ nhàng ôn hòa đến thế thì chắc chắn là đang rất hạnh phúc. Bất giác, tôi cứ thế đi bộ dầm mưa dưới lề đường, lòng ngập tràn nỗi tuyệt vọng.
Bao năm qua tôi biết tôi đã sai khi không chọn anh. Nhưng hôm nay tôi thật sự thấm cái sai này. Tôi đã tưởng không có tiền là điều đáng sợ nhất. Nhưng có tiền rồi cũng không hẳn vui vẻ, hạnh phúc. Chồng tôi cho tôi một ngôi nhà to, nhưng anh không cho tôi một mái ấm. Chồng tôi mua cho tôi chiếc giường đẹp nhưng tôi chưa từng ngủ ngon. Ngay cả hôm nay, những phấn son cũng không che lấp được trên khuôn mặt tôi nỗi mệt mỏi. Thật tệ khi để Quân nhận ra điều đó khi anh hỏi: “Tối qua em không ngủ được à?”.
Cuộc đời này có nhiều sự lựa chọn, mỗi lựa chọn đều có giá khác nhau. Tôi chỉ hận mình, nếu đã lựa chọn rồi sao vẫn còn hối tiếc nhiều đến thế.